Ruben Amorim vẫn thua Oliver Glasner vài bậc về cách sử dụng 3-4-3
Cùng một sơ đồ nhưng những gì Oliver Glasner đang làm với Crystal Palace tốt hơn hẳn những gì Ruben Amorim có tại Man United.

Ruben Amorim vẫn chưa thể vận hành 3-4-3 tốt như Oliver Glasner. Ảnh: AFP
Trận thua muối mặt trước Everton, dù được chơi hơn người hơn 75 phút đã khiến mục tiêu của Ruben Amorim tại Man United gần như trở về vạch xuất phát. Man United vẫn giữ nguyên sơ đồ 3 trung vệ, 2 wing-back dù cần áp đảo đối thủ và đang chơi hơn người.
Man United sắp làm khách Crystal Palace, đội bóng đang chứng minh hệ thống 3-4-2-1 hoàn toàn có thể vận hành hiệu quả tại Premier League dưới tay Oliver Glasner. Palace đang xếp thứ 5 sau vòng 12 và đã vô địch FA Cup, điều Amorim vẫn chưa làm được sau 1 năm dẫn dắt Man United.
Điều đáng nói là đội bóng của Glasner vẫn duy trì được sự ổn định dù mất Michael Olise và Eberechi Eze. Hệ thống của ông không phụ thuộc vào vài cá nhân kiệt xuất, nó dựa trên một cấu trúc tập thể vững chắc, thứ Man United đang thiếu nhất lúc này.

Bộ ba trung vệ Chris Richards – Maxence Lacroix – Marc Guehi đang tạo ra lớp khiên hoàn hảo trước khung thành của Dean Henderson, một trong những thủ môn có thống kê xuất sắc nhất giải. Palace hiện sở hữu hàng thủ tốt thứ 2 tại Premier League sau Arsenal, họ chỉ để lọt lưới 9 bàn sau 12 vòng.
Glasner nhấn mạnh tầm quan trọng của trục trung tâm và đặc biệt là “half space” – khu vực nằm giữa tâm sân và hai cánh, nơi tạo ra phần lớn đường kiến tạo nguy hiểm của "Đại bàng". Hai trung vệ lệch của Palace bảo vệ tuyệt vời các hành lang này. Lacroix và Richards nằm trong nhóm cầu thủ có số lần cắt bóng nhiều nhất giải, còn Guehi thuộc nhóm 6 hậu vệ thu hồi bóng tốt nhất phần sân nhà.
Trong khi đó, Man United chưa có sự ổn định như vậy. Matthijs de Ligt chỉ hiệu quả khi đá đúng vị trí trung tâm, còn khi phải chơi lệch phải vì Harry Maguire, anh lập tức mất tự tin. Họ có các trung vệ chất lượng nhưng bộ ba ở hàng thủ rất hiếm khi thi đấu ổn định cùng nhau.
Đặc biệt, vai trò trung vệ lệch trái vẫn đang chờ Lisandro Martinez trở lại, Luke Shaw đã đảm nhận vị trí này nhưng phong độ rất thiếu ổn định. Ruben Amorim vẫn đang tìm lời giải cho bài toán chọn người - chọn vai trò – chọn trách nhiệm cho từng trung vệ.

Điểm nhấn lớn nhất của Palace là hai wing-back với Daniel Munoz và Tyrick Mitchell. Munoz là cầu thủ chạy cường độ cao nhất Premier League, gần 14,5km/trận, nhiều hơn 1,5km so với người đứng sau. Mitchell cũng nằm trong Top 5 danh sách này. So sánh này khiến fan Man United choáng váng khi Munoz chạy cường độ cao nhiều hơn cả Amad Diallo và Noussair Mazraoui cộng lại. Mitchell vượt xa khả năng hỗ trợ của Dorgu hay Dalot.
Ở tuyến giữa, bộ đôi Wharton – Kamada (hoặc Lerma) là những ông chủ thật sự tại khu vực trung tâm, quyết định tốc độ các pha tấn công. Wharton giống phiên bản của Bruno Fernandes tại Palace với khả năng cầm bóng, phá vỡ cấu trúc đối thủ bằng những đường chuyền xuyên tuyến. Kamada lại là tấm lá chắn mạnh mẽ, nằm trong Top 5 Premier League về số pha tắc bóng thành công/90 phút.
Man United có mô hình tương tự với Bruno Fernandes và Casemiro nhưng lại không đạt hiệu quả. Cặp đôi này thường xuyên bị khai thác ở những khoảng trống chết người, thậm chí trước Everton còn thi đấu khập khiễng dù đá hơn người. Bàn thua quyết định đến từ tình huống Everton dễ dàng xuyên thẳng trung lộ "Quỷ đỏ", phơi bày sự mong manh trong cấu trúc mà từ đầu mùa giải đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều.


Hệ thống của Oliver Glasner vận hành dựa vào hai "số 10" là Ismaila Sarr và Yeremy Pino – những người di chuyển hẹp để tạo “khối hỗ trợ 8 người” cùng 3 trung vệ, 2 tiền vệ trung tâm và tiền đạo Jean-Philippe Mateta. Cấu trúc này giúp Palace luôn có quân số áp đảo ở trung lộ, bất kể đối thủ đá 2 hay 3 tiền vệ.
Các “số 10” của Palace vừa giữ bóng, vừa kéo giãn đội hình đối thủ. Họ buộc đối phương lùi sâu thành hàng 6, tạo ra khoảng trống cho Munoz và Mitchell bứt tốc. Mateta với khả năng tì đè và giữ bóng tốt nhất Premier League là mũi nhọn hoàn hảo cho cơ chế này.
Man United đã cố mua mẫu cầu thủ để vận hành như Crystal Palace nhưng chưa thành công. Chấn thương khiến cấu trúc vốn chưa hoàn thiện nay trở nên chắp vá. Vắng Sesko và Cunha ngay trước thềm trận gặp Palace, M.U đã thiếu các mảnh ghép quan trọng để có thể vận hành.


Oliver Glasner cho thấy 3-4-2-1 không phải vấn đề. Khi có đúng cầu thủ, cách huấn luyện, tính kỷ luật vị trí, 3-4-3 của Palace trở thành cỗ máy hiệu quả. Ruben Amorim cũng trung thành với 3-4-2-1 nhưng Man United không có những điều Palace đã thể hiện.
Trận đấu tại Selhurst Park sẽ là bài kiểm tra lớn cho Ruben Amorim. Liệu ông sẽ đối phó thế nào trước một đội bóng có cùng hệ tư tưởng và thuyền trưởng của họ đã chứng minh hệ thống đó có thể thành công tại Premier League?












